[Góc review] Bố con cá gai- Cho Chang-In

Trời mưa giông, gió rít từng hồi như muốn cứa vào những mảnh vụn của thanh song chắn cửa sổ, đối lập với thứ ánh sáng ấm áp trong nhà. Tôi cuộn mình trên chiếc ghế dài, để lộ mấy ngón chân cảm nhận thứ gió run rẩy, rưng rức nghẹn ngào trước cuốn sách trên tay. Chắc hẳn tôi cũng không dự được rằng, câu chuyện cảm động này lại rơi vào một ngày gió mùa như hôm nay.

“Bố con cá gai” là câu chuyện về Jeong Ho Yeon, một nhà thơ và đồng thời là một ông bố đơn thân nỗ lực trong cuộc hành trình dành lại sự sống cho đứa con 10 tuổi mắc căn bệnh máu trắng. Cuộc sống chật vật và quấn tũng khi thời kì kinh tế đi xuống,  lại càng thêm khổ sở hơn khi người vợ thân yêu, chỗ dựa tinh thần duy nhất cũng rời bỏ anh mà đi. Thế giới của anh dường như gói gọn trong hai chữ “ Daum” mà thôi. Nhưng ngay cả thế giới bé nhỏ ấy cũng đang gần kề với cái chết, trái tim của một người bố đã chẳng còn lại gì.

Cá gai- một loài cá rất kì lạ

“ Cá gai là một loài cá rất kì lạ. Cá gai mẹ sau khi đẻ trứng thì bỏ đi đâu mất. Cứ như thể những quả trứng có ra sao cũng không liên quan gì đến nó vậy. Rốt cuộc chỉ còn lại cá gai bố chăm sóc lứa trứng. Cá gai bố sẽ liều mình chiến đấu với các loài cá khác nếu chúng định ăn mất trứng. Cá gai bố không ăn không ngủ mà chỉ chăm bảo vệ trứng. Rồi trứng vỡ ra, đám cá con lớn nhanh như thổi. Và cuối cùng đám cá gai con lại bỏ rơi cá gai bố, cứ thế đi theo con đường riêng của chúng. Sau khi các cá gai con bỏ đi hết, còn lại một mình, cá gai bố liền đâm đầu vào giữa khe đá mà chết.”

Đó là những liên tưởng của Daum về bố của cậu. Trong cuốn bách khoa khoa học mà cậu yêu thích, có một cuốn viết về loài cá gai. Loài cá gai luôn khiến cậu nghĩ đến bố. Đúng vậy, mẹ cậu bỏ đi từ khi cậu còn bé, một mình bố cô độc nuôi nấng cậu. Sau hai năm chiến đấu với bệnh tật, tài chính dần cạn kiệt, nhà cũng bán, chiếc máy tính hằng đêm gõ gõ những bản thảo là cái cần kiếm cơm cũng dứt lòng bán đi, vì đó là điều cuối cùng mà anh có thể làm được cho con.

Bố Ho Yeon- con người kì lạ hay tình thương yêu theo cách khác biệt.

Bố của Daum đúng là kì lạ. Bố thường dầm mưa ướt nhẹp mỗi khi mệt mỏi, bố thường lục lọi tìm thuốc lá trong túi áo khoác mỗi khi đứng ở ban công, bố luôn hành động như thể mình là người dũng cảm nhất trên đời. Nhưng bố từ bỏ thói quen hút thuốc từ lâu của mình, từ bỏ những chén rượu cay nồng kể cả khi mệt mỏi, gạt bỏ sĩ diện để vay mượn từng đồng tiền chạy chữa tiền viện phí, bố bán tập thơ mà bố đã nhịn đói để mua mà đã từng là một phần con người bố. Là vì Daum. Cuộc sống của anh quẩn quanh một góc mang tên “ Daum”, giống như con cá gai không ăn không ngủ ấy, bố chỉ chăm bảo vệ và nỗ lực dành lại sự sống cho đứa con bé bỏng. Không phải bố kì lạ, mà tình yêu của bố có một chút đặc biệt, có chút phiền lòng Daum, nhưng sự không hoàn hảo ấy lại là điều mà Daum thương yêu bố em nhiều hơn.

Ảnh: Đồi táo gai

Bố Ho yeon là nhân vật đáng thương, từ bé mẹ anh trong một chuyến tàu đã ra đi không trở về, bố anh cũng rời bỏ anh trước đồn cảnh sát trơ trọi. Điều này càng khiến anh khi trở thành một người bố, anh nhất quyết yêu thương bên cạnh Daum, Daum là ánh mặt trời soi sáng trong tâm hồn cô đơn ấy. Vì tuổi thơ thiếu sót tình thương bố mẹ, nên với anh, việc trở thành bố của Daum cũng là vết thương đau nhói.

Daum- một em bé mạnh mẽ kiên cường

“ Bác sĩ ơi, phải đau thêm bao nhiêu nữa thì mới chết ạ?” Câu nói từ cậu bé 10 tuổi khiến tôi xót xa. Nhưng không phải vì ốm đau mà em than vãn hay gào khóc đâu. Em luôn lấy bố làm nguồn động viên tinh thần lớn lao để chiến đấu. Em chịu tiêm rất giỏi, mệt quá thì em ngủ thiếp đi, em vẫn hồn nhiên bực mình mỗi khi bố làm em phiền lòng. Em thương bố như những đau đớn em phải chịu trong quá trình điều trị vậy. Tôi đã ngạc nhiên khi một đứa trẻ như em lại có một tinh thần lạc quan chống chọi những đợt điều trị mạnh mẽ đến như thế. Em hiểu hết những lời bố không nói ra, những yêu thương thầm lặng mà bố che giấu qua những lần khóc trong nhà vệ sinh, những lần quay lưng yếu đuối.

May mắn cũng đồng nghĩa với sự hy sinh

Sau những lần điều trị, bệnh tình của Daum lại tái phát và nghiêm trọng hơn. Đã có lúc bố em tuyệt vọng, luẩn quẩn trong những mớ suy nghĩ nên làm điều gì cho em mới là điều đúng đắn. Bố đã đưa em trở về nhà, vì không còn muốn em phải sống những ngày tháng cuối cùng trong đớn đau và căn phòng chứa đầy mùi thuốc. Đó là khoảng thời gian hiếm hoi hai bố con mới tìm thấy niềm hạnh phúc trong quãng đường đương đầu bệnh tật. Và có lẽ, Daum đã nhận được sự may mắn từ những lời cầu nguyện của bố, cuối cùng sự kỳ diệu đến với em khi có người đồng ý hiến tặng tủy.

Sự hy sinh của người bố đã chạm đến trái tim của biết bao bạn đọc, dù biết rằng đó là một cái kết không có hậu, một cái kết đầy nước mắt. Nhưng tôi cho rằng may mắn không tự dưng mà có, đó là nhờ một phần sự hy sinh lớn lao của những thân yêu bên cạnh chúng ta. Bố của Daum là minh chứng cho việc dành lấy sự may mắn duy nhất cho đứa con đáng thương của mình. Ngay cả khi đó là tất cả sinh mạng.  

Hạnh phúc là gì?

“Đó là có thể sống cùng với người mình yêu thương, và có thể làm bất cứ điều gì vì người mà mình yêu thương.” Giống như lời bố nói, Daum thực sự hạnh phúc vì đang được ở bên cạnh bố, hạnh phúc chính là tình yêu. Tôi luôn tin hạnh phúc khởi nguồn từ những điều giản dị bé nhỏ nhất. Đó là ánh mắt nụ cười của những người thương yêu mình, trân trọng mình và là tình yêu to lớn nuôi dưỡng theo tháng ngày. Daum có thể thiếu thốn về vật chất, về sự hành hạ thể xác, nhưng em giàu có lắm, có cả một gia tài hạnh phúc bắt nguồn từ tình yêu của bố.

“Con người ấy mà…Khi đã để lại đứa con trên cuộc đời này, thì dù có phải chết đi, cũng không phải là chết đâu”

Người ta thường viết về tình yêu của mẹ dành cho con thiêng liêng đến nhường nào, nhưng tình yêu của người bố thường đứng sau, như tấm khiên chắn kiên cố vững chãi đơn độc. Có lẽ, vì tình yêu thương của bố hiếm khi bộc bạch, nên tình cảm bố con dường như luôn được ít nhắc đến. “Bố con cá gai” là tác phẩm mà có lẽ tình cảm bố và con trở nên lấp lánh như sao sáng vậy. Hình ảnh tuyết trắng xóa cuối cùng giống như một cái kết của tình yêu không màu không mùi vị nhưng thanh khiết và đáng trân quý vô cùng. Không ai biết liệu Daum có biết được sự hy sinh của anh hay không, nhưng chắc chắn Daum sẽ chẳng thể sống mà quên đi cái ôm ấp áp của bố.

Những dòng đầu tiên thật lòng tôi đã không có ấn tượng gì cho lắm, cho đến khi về sau câu chuyện về con cá gai khiến tôi xúc động khôn nguôi. Điều tôi không thích ở tác phẩm là những nhân vật phụ bị phim ảnh hóa, đặc biệt là người mẹ. Tuy vậy “ Bố con các gai” thực sự là tác phẩm đáng để đọc, một tác phẩm mang ý nghĩa nhân văn. Như cách mà các tác phẩm chiếm lấy trái tim bạn đọc, “ Bố con cá gai” là một trong số đó, lay động mạnh mẽ và nuôi dưỡng tâm hồn biết bao lứa tuổi.

Tôi đã gõ những dòng chữ này sau những xúc cảm mà chỉ sợ dừng lại thôi sẽ chẳng thể viết tiếp. Là cuốn sách đầu tiên của văn học Hàn quốc mà tôi đọc, có lẽ tôi sẽ dành thời gian để đọc thêm những tác phẩm khác mà lâu nay tôi không bén mảng tới. Tôi đã được sống trong cuộc đời của hai bố con cá gai bằng sự thấu cảm qua con chữ. Tôi luôn tin sự kì diệu và sự ảnh hưởng tốt đẹp của văn học tới mỗi cá nhân trong cuộc đời.

Tác giả: Đồi táo gai

Bạn có thể tham khảo đặt mua tại đây:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *